Mất hết sức lực khi nghĩ đến cách ăn ở của vợ

0

Tôi và vợ lấy nhau được bảy năm, có một con trai một con gái, hai người cưới nhau vì vợ có bầu trước.

Ngày đó ba mẹ trách tôi rất nhiều vì chuyện đó, nói tôi “ăn cơm trước kẻng” làm ông bà nhục nhã với làng xóm, nói vợ tôi quen bảy tháng mà lúc cưới đã bầu hai tháng, như vậy không phải người đàng hoàng, cho rằng tôi bị lừa. Tôi rất bực nên căng thẳng với ba mẹ, cho rằng giờ khác với thời xưa của ba mẹ, có bầu thì cưới, chẳng sao cả. Cũng may ba mẹ không thích con dâu nhưng thương cháu, vẫn tổ chức đám cưới như thường, tiền mừng cưới cũng cho chúng tôi hết.

Sau cưới chúng tôi ở nhà riêng tại thành phố, do ba mẹ mua cho, vì thế không có nhiều đụng chạm, cuộc sống coi như êm đềm. Lúc vợ sinh, mẹ tôi cũng ra chăm sóc một, hai tháng. Có lần bà phơi chung đồ sơ sinh của con với đồ của em, em khó chịu ra mặt, nói với tôi bà không vệ sinh, không hiểu biết. Tôi nhắc mẹ nhưng cũng nói vợ đừng tỏ thái độ như vậy. Sau này lâu lâu ba mẹ tôi ra chơi dăm bữa hoặc một tuần, nhưng lại phát sinh thêm vấn đề mới.

Tôi rất thương vợ, thấy do mình một phần nên em mới bị ba mẹ ác cảm.

Ví dụ như mẹ nói chúng tôi tiêu xài hoang phí, mua đồ mắc tiền, không nấu ăn ở nhà mà ăn hàng là không vệ sinh lại còn tốn kém. Mẹ nói vợ tôi suốt ngày chơi điện thoại, việc nhà cũng không bao giờ làm, đồ ăn của con lại đi mua ngoài không tốt cho các cháu, rồi uống nước ngọt nhiều. Mẹ nói tôi để lương vợ tự xài riêng là không đúng, vợ chồng phải san sẻ kinh tế và việc nhà, ai cũng đi làm tại sao cứ phải đợi tôi về để tôi làm.

Đợt đó lương tôi không ổn định, lúc 10 triệu đồng, lúc được 15 triệu đồng, thậm chí có hai tháng thất nghiệp, trong khi lương vợ khoảng tám triệu đồng. Có lần vợ nói tôi vô dụng, ăn bám, ba mẹ tôi nghe được nên càng không ưa con dâu, nhất là ba tôi nóng tính, nói vợ tôi không ra gì, còn nhắc lại việc có bầu trước cưới nên vợ tôi ghim chuyện đó. Từ đó em không bao giờ gọi điện hay nói chuyện với ba tôi nữa, chỉ lâu lâu gọi điện cho mẹ tôi để bà nói chuyện với cháu hoặc hỏi thăm linh tinh.

Tôi rất thương vợ, thấy do mình một phần nên em mới bị ba mẹ ác cảm. Vì thế tôi luôn cố gắng chiều và bù đắp cho vợ. Ba tôi khó tính, hay nói nặng lời, tôi biết tính nên không để bụng nhưng vợ là dâu mới, chắc chắn rất tủi thân. Mẹ tôi tiết kiệm, còn vợ lại thoáng nên không hợp cũng đúng. Hiểu vậy nên tôi càng muốn bù đắp cho vợ. Lúc vợ muốn sinh ở bệnh viện quốc tế, tôi đồng ý. Việc ăn uống không nấu được thì ra nhà hàng. Về việc nhà, tôi về sớm thì làm. Chuyện vợ nghiện điện thoại của vợ hay ăn uống thiếu lành mạnh tôi cũng nhắc nhở thường xuyên, tin rằng vợ sẽ thay đổi. Còn chuyện lương lậu, tôi không trách vợ vì có con cái, em căng thẳng và áp lực cũng đúng, đó còn là động lực để tôi cố gắng hơn nữa.

Ngỡ cuộc sống cứ vậy trôi qua, nhưng…

Sau này tôi tìm được công việc phù hợp, học nâng cao tay nghề nên lương ổn định và cao hơn, cộng thêm tiền cho thuê mặt bằng, tổng thu nhập của tôi lên đến 100-150 triệu đồng mỗi tháng. Tôi cho con đi học trường quốc tế, chi trả tất cả chi phí trong nhà, còn lại đưa hết cho vợ. Về ba mẹ đẻ, ba tôi từ lần xích mích với vợ đã không ra nữa, mẹ vẫn ra thăm cháu. Mỗi lần mẹ ra, vợ tôi chi rất mạnh tay, mua bánh kẹo và quà cho bà đem về, dẫn bà đi ăn nhà hàng, có điều bà chỉ thích ăn cơm nhà. Mỗi lần ra bà đều nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa vì vợ chồng tôi đi làm cả ngày, nhà có phần bừa bộn, bà thích sạch sẽ và gọn gàng. Tính bà hay nói nên vợ tôi cũng không thích, nhưng tôi nghĩ một năm bà ra có vài lần nên không có gì.

Ngỡ cuộc sống cứ vậy trôi qua, nhưng do yêu cầu công việc nên tôi càng ngày càng phải tham gia nhiều khóa học, mỗi khóa cũng cần rất nhiều tiền, nếu không sẽ bị tụt hậu. Thêm nữa tôi muốn tách ra làm riêng, không muốn làm thuê mãi và mua thêm một miếng đất để dành. Khi tôi nói với vợ để lấy tiền, vợ bảo đã xài hết rồi, nói ở thành phố cần rất nhiều tiền, nào là đi taxi hàng ngày, mua sắm đồ ăn thức uống, tiền hiếu hỷ rồi lễ tết…

Tôi chán nản vô cùng

Tôi thấy rất không hợp lý vì tất cả chi phí tôi đã trả, học phí của con 200 triệu đồng mỗi năm tôi thanh toán trước, hiếu hỷ ít thôi vì bạn bè tôi cưới không nhiều, lại không phải đưa tiền cho ba mẹ hai bên vì nội ngoại đều có điều kiện và lương hưu. Tiền mua quà cho mẹ tôi mỗi lần ra chắc chắn không nhiều, lắm khi mẹ ra còn mang đồ ăn sạch cho chúng tôi, quà toàn là bánh kẹo thì nhiêu tiền đâu. Chưa kể nhiều lần mẹ không thích nên cũng không lấy. Mỗi năm có một dịp tết chứ đâu phải tháng nào cũng biếu, trừ hết thì mỗi tháng ít nhất tôi đưa vợ 40-60 triệu đồng, cả năm vợ không dư đồng nào làm tôi hoảng hốt. Tôi nói thì vợ bảo tưởng anh giữ rồi, phần này là anh cho em nên em muốn tiêu xài gì cũng được.

Từ lần đó tôi không đưa lương cho vợ nữa, mỗi tháng chỉ đưa tầm 20 triệu đồng, nếu vợ muốn mua sắm gì thêm tôi vẫn đưa. Chuyện chưa dừng lại ở đó. Công việc của tôi ngày càng nhiều, tôi cũng chán ngán cảnh mua đồ bên ngoài, thậm chí đồ nhà hàng cao cấp này nọ. Nhiều khi đi làm mệt, về thấy nhà của bề bộn, quần áo chưa giặt chưa phơi, đồ sạch thì nhét tủ nhăn nhúm như mớ giẻ lau, cơm cũng không có, con cái chưa ăn uống, phải mua đồ ăn ngoài, vợ cắm mặt vào điện thoại, kế bên là hai, ba lon nước ngọt, bỗng chốc tôi giật mình nghĩ lại lời bố mẹ nói, bắt đầu hoài nghi chính mình. Tôi nhớ đến mình từng cãi lại ba mẹ khi bênh vợ: “Đừng nói đụng đến vợ con”.

Còn chuyện vợ với em gái tôi. Em tôi đã có gia đình nhưng sống ở thành phố khác, sinh nhật và tết tôi đều gửi lì xì cho các cháu. Lúc tôi vào thăm, vợ chồng em rất niềm nở. Em gái ít khi nói chuyện với vợ tôi. Một lần vợ tôi nói với mẹ: “Em láo toét, lên mặt dạy đời y như bố chồng”. Mẹ hỏi lại em gái tôi, em bảo có gọi điện cho vợ tôi hỏi thăm, tiện thể nhắc vợ là tính ba mẹ em khó và hơi sĩ diện, ba em cũng hay nặng lời, em sống với ba mẹ lâu hơn nên biết, chị đừng để ý mà buồn. Rồi em nói mẹ dễ khóc, hay suy nghĩ nhiều, cằn nhằn nhưng không để bụng, nhiều khi em cũng mệt nhưng nghe tai này ra tai kia cho khỏe.

Mẹ nói vợ tôi làm dâu cả nhưng tết nhất cứ kiếm cớ để khỏi về thăm quê chồng
Mẹ nói vợ tôi làm dâu cả nhưng tết nhất cứ kiếm cớ để khỏi về thăm quê chồng

Tôi sợ tam sao thất bản nên có hỏi cả vợ và em thì thấy nội dung đúng như thế. Em tôi muốn nói để chị dâu biết tính ba mẹ, đừng để bụng chuyện xưa. Còn vợ tôi lại cho rằng em lên mặt, nhỏ hơn mà ra vẻ. Em tôi từ lần đó cũng giận, có ý tốt mà bị nói xấu, em nói với tôi: “Coi như em nhiều chuyện, sau này không nói gì nữa”. Mẹ tôi thất vọng và chán nản, đồng ý với con gái và cũng nói không muốn nhắc gì đến vợ tôi nữa.

Mẹ nói vợ tôi làm dâu cả nhưng tết nhất cứ kiếm cớ để khỏi về thăm quê chồng, chẳng bao giờ chủ động hỏi han gì, lỡ có nói gì về người khác thì con dâu lại cứ nghĩ mẹ bóng gió con và nhảy cẫng lên. Thêm việc của em gái nữa nên mẹ cũng không muốn nói gì. Gần đây, tôi nói chuyện lại với vợ về việc chi tiêu trong nhà và chia sẻ việc nhà, vợ nói thuê người giúp việc là được, chiều nấu cơm và đưa đón con luôn. Tôi thấy không cần thiết vì ban ngày không có ai ở nhà, thuê một người giúp việc ở không gần một ngày là bất hợp lý. Thêm nữa con cái lớn, giờ vợ về sớm được thì đón con. Vì vậy vợ giận, nói tôi không tôn trọng em, đã quyết rồi còn hỏi em làm gì. Ngồi viết bài này, tôi thật sự cảm thấy mất hết sức lực. Nghĩ đến những việc xảy ra trong bảy năm qua, tôi chán nản vô cùng, không biết nên làm gì bây giờ.

Hạnh